Từ nhỏ mình đã nghe các cô các chị nói rằng, “Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng.” Rồi trong thơ ca lại có câu “Thương phận con gái mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.” Mình cảm thấy thương cho phụ nữ quá. Và cũng cảm thấy áp lực. Áp lực phải lựa đúng chồng. Nếu lỡ lựa sai thì khổ, thì cuộc đời coi như bỏ. Đã có lúc mình ước gì mình sinh ra là một người đàn ông, thay vì là một người phụ nữ. Mình thấy làm phụ nữ sao mà thiệt thòi đủ điều...
Mình còn nhớ lần đầu tiên mình được vào hỏi bệnh và khám cho bệnh nhân. Lúc đó mình cảm thấy rất run vì không biết bệnh nhân sẽ có thái độ như thế nào, vui vẻ hay khó chịu, không biết mình nói Tiếng Anh bệnh nhân nghe có được không, rồi họ có kỳ thị mình hay không.
Mình cũng lo lắng không biết mình nói chuyện có bị lủng củng hay vô tình làm phật ý bệnh nhân hay không...