LIỆU “IM LẶNG” CÓ THỰC SỰ “LÀ VÀNG”?

dr christina nguyễn - LIỆU “Im lặng” CÓ THỰC SỰ “là vàng”

LIỆU “IM LẶNG” CÓ THỰC SỰ “LÀ VÀNG”?

 

Bạn có từng nghĩ rằng “im lặng là vàng” sẽ giúp bạn tránh được rắc rối ở trường không?

1. Im lặng và sai lầm đắt giá của mình

Mình từng nghĩ vậy. Năm nhất Y khoa, mình theo đuổi triết lý “đầu lành đuôi lọt” một cách nghiêm túc. 

 

Đến lớp đúng giờ, nghe giảng chăm chỉ, làm bài tập đầy đủ, không gây chuyện gì. Mỗi ngày trôi qua yên bình, mình tưởng mình đang làm đúng.

 

Cho đến một buổi chiều định mệnh. Mình mở phiếu điểm đánh giá của học kỳ. Dòng cuối cùng viết: “Sinh viên tỏ ra không quan tâm đến chuyên khoa, thiếu nhiệt tình trong học tập.”

2. Vậy phải làm sao mới đúng?

Mình đọc đi đọc lại, không tin vào mắt mình. Không quan tâm? Thiếu nhiệt tình? Nhưng mình có đi học đầy đủ mà? Có nghe giảng chăm chỉ mà?

 

“Em có thể nghe giải thích tại sao thầy lại đánh giá như vậy không?” – mình hỏi thầy với giọng run run.

 

Bác sĩ nhìn mình: “Thời gian qua thầy không thấy em hỏi một câu nào. Không thấy em tình nguyện làm gì. Khi thầy hỏi, em chỉ trả lời đúng sai, không có ý kiến gì thêm. Thầy làm sao biết em có thực sự muốn học chuyên khoa này không?”

 

Mình đứng đó như tượng. Trong đầu chỉ nghĩ: “Nhưng mình đã học bài kỹ mà… Mình chỉ không muốn làm phiền thầy thôi…”

 

Tối hôm đó, mình tìm đến chị Linh – sinh viên Y năm ba mà mình quen. Chị nghe xong câu chuyện, cười nhẹ: “Em biết không, cái thói quen ‘im lặng là vàng’ của người châu Á chúng ta, ở đây nó lại thành ‘im lặng là… vô hình’.”

 

Chị giải thích: “Thầy cô ở đây đánh giá học sinh qua sự tương tác. Em không nói, không hỏi, thầy làm sao biết em hiểu bao nhiêu? Em có thực sự quan tâm không? Em có tư duy suy luận hay không?”

 

“Nhưng em sợ hỏi lung tung, thầy thấy mình ngu…” – mình thú thật.

 

“Thế còn bây giờ thầy nghĩ em không quan tâm thì sao? Cái nào tệ hơn?”

 

Câu hỏi đó như một cú tát tỉnh người.

 

Từ tuần tiếp theo, mình quyết định thay đổi 180 độ:

 

  • Thay vì đợi được gọi, mình chủ động giơ tay: “Thầy ơi, em có thể trình bày ca này được không?”
  • Thay vì chỉ trả lời đúng sai, mình thêm: “Em nghĩ có thể là X, nhưng em cũng wondering về Y, thầy có thể giải thích thêm không?”
  • Thay vì đợi cuối rotation, mình xin feedback giữa chừng: “Thầy có thể cho em biết em cần thay đổi gì để có thể làm tốt hơn không?”
  • Thay vì im lặng khi thầy hỏi “có câu hỏi gì không”, mình chuẩn bị sẵn 2-3 câu hỏi. 

 

Lúc đầu, mình run như chuột. Nhưng dần dần, mình nhận ra một sự thật: Thầy cô không phán xét em vì em hỏi, mà vì em KHÔNG hỏi.

 

Từ đó về sau, kết quả đánh giá của mình thay đổi hoàn toàn. 

 

“Sinh viên nhiệt tình, chủ động học hỏi, và có cố gắng.”

 

Cùng một người, cùng một kiến thức, nhưng cách thể hiện khác nhau đã tạo ra kết quả hoàn toàn khác.

 

Từ đó mình đã thấm thía câu “Perception is reality” dịch nôm na là “Cách nhìn nhận chính là thực tế” 

 

Cách mình thể hiện ảnh hưởng đến cách thầy cô nhìn nhận mình. 

 

Thật vậy – trong mắt thầy cô, 

 

Sự thụ động không phải là khiêm tốn – nó là sự vô hình. Trong môi trường học thuật, đặc biệt là y khoa, thầy cô cần thấy được quan tâm, sự tò mò, và chủ động của sinh viên. Thầy cô không thể đọc được suy nghĩ của bạn. Họ chỉ có thể đánh giá qua những gì họ thấy và nghe.

“Không ai nói gì” không có nghĩa là “ổn” – nó có nghĩa là bạn đang quá mờ nhạt trong mắt thầy cô. 

 

Chính vì vậy, 

 

Nếu bạn đang trong trường học, đặc biệt là những ngành đòi hỏi tương tác cao như y khoa, dược khoa, hay thậm chí business… hãy nhớ: 

Đừng để sự thụ động khiến bạn trở thành vô hình, vì đôi khi, Being seen is just as important as being smart!  (Việc được nhìn thấy cũng quan trọng như việc thông minh). 

 

Hãy comment “yes” nếu bài viết hữu ích cho bạn. 

 

Nếu bạn muốn nhận được email cập nhật thông tin và bài viết mới từ mình, hãy đăng ký để nhận email từ mình tại đây nhé. 

 

Dr. Christina Nguyen 

Phoenix Medical Academy 

dr christina nguyễn - LIỆU “Im lặng” CÓ THỰC SỰ “là vàng”

LIỆU “IM LẶNG” CÓ THỰC SỰ “LÀ VÀNG”?

 

Bạn có từng nghĩ rằng “im lặng là vàng” sẽ giúp bạn tránh được rắc rối ở trường không?

1. Im lặng và sai lầm đắt giá của mình

Mình từng nghĩ vậy. Năm nhất Y khoa, mình theo đuổi triết lý “đầu lành đuôi lọt” một cách nghiêm túc. 

 

Đến lớp đúng giờ, nghe giảng chăm chỉ, làm bài tập đầy đủ, không gây chuyện gì. Mỗi ngày trôi qua yên bình, mình tưởng mình đang làm đúng.

 

Cho đến một buổi chiều định mệnh. Mình mở phiếu điểm đánh giá của học kỳ. Dòng cuối cùng viết: “Sinh viên tỏ ra không quan tâm đến chuyên khoa, thiếu nhiệt tình trong học tập.”

2. Vậy phải làm sao mới đúng?

Mình đọc đi đọc lại, không tin vào mắt mình. Không quan tâm? Thiếu nhiệt tình? Nhưng mình có đi học đầy đủ mà? Có nghe giảng chăm chỉ mà?

 

“Em có thể nghe giải thích tại sao thầy lại đánh giá như vậy không?” – mình hỏi thầy với giọng run run.

 

Bác sĩ nhìn mình: “Thời gian qua thầy không thấy em hỏi một câu nào. Không thấy em tình nguyện làm gì. Khi thầy hỏi, em chỉ trả lời đúng sai, không có ý kiến gì thêm. Thầy làm sao biết em có thực sự muốn học chuyên khoa này không?”

 

Mình đứng đó như tượng. Trong đầu chỉ nghĩ: “Nhưng mình đã học bài kỹ mà… Mình chỉ không muốn làm phiền thầy thôi…”

 

Tối hôm đó, mình tìm đến chị Linh – sinh viên Y năm ba mà mình quen. Chị nghe xong câu chuyện, cười nhẹ: “Em biết không, cái thói quen ‘im lặng là vàng’ của người châu Á chúng ta, ở đây nó lại thành ‘im lặng là… vô hình’.”

 

Chị giải thích: “Thầy cô ở đây đánh giá học sinh qua sự tương tác. Em không nói, không hỏi, thầy làm sao biết em hiểu bao nhiêu? Em có thực sự quan tâm không? Em có tư duy suy luận hay không?”

 

“Nhưng em sợ hỏi lung tung, thầy thấy mình ngu…” – mình thú thật.

 

“Thế còn bây giờ thầy nghĩ em không quan tâm thì sao? Cái nào tệ hơn?”

 

Câu hỏi đó như một cú tát tỉnh người.

 

Từ tuần tiếp theo, mình quyết định thay đổi 180 độ:

 

  • Thay vì đợi được gọi, mình chủ động giơ tay: “Thầy ơi, em có thể trình bày ca này được không?”
  • Thay vì chỉ trả lời đúng sai, mình thêm: “Em nghĩ có thể là X, nhưng em cũng wondering về Y, thầy có thể giải thích thêm không?”
  • Thay vì đợi cuối rotation, mình xin feedback giữa chừng: “Thầy có thể cho em biết em cần thay đổi gì để có thể làm tốt hơn không?”
  • Thay vì im lặng khi thầy hỏi “có câu hỏi gì không”, mình chuẩn bị sẵn 2-3 câu hỏi. 

 

Lúc đầu, mình run như chuột. Nhưng dần dần, mình nhận ra một sự thật: Thầy cô không phán xét em vì em hỏi, mà vì em KHÔNG hỏi.

 

Từ đó về sau, kết quả đánh giá của mình thay đổi hoàn toàn. 

 

“Sinh viên nhiệt tình, chủ động học hỏi, và có cố gắng.”

 

Cùng một người, cùng một kiến thức, nhưng cách thể hiện khác nhau đã tạo ra kết quả hoàn toàn khác.

 

Từ đó mình đã thấm thía câu “Perception is reality” dịch nôm na là “Cách nhìn nhận chính là thực tế” 

 

Cách mình thể hiện ảnh hưởng đến cách thầy cô nhìn nhận mình. 

 

Thật vậy – trong mắt thầy cô, 

 

Sự thụ động không phải là khiêm tốn – nó là sự vô hình. Trong môi trường học thuật, đặc biệt là y khoa, thầy cô cần thấy được quan tâm, sự tò mò, và chủ động của sinh viên. Thầy cô không thể đọc được suy nghĩ của bạn. Họ chỉ có thể đánh giá qua những gì họ thấy và nghe.

“Không ai nói gì” không có nghĩa là “ổn” – nó có nghĩa là bạn đang quá mờ nhạt trong mắt thầy cô. 

 

Chính vì vậy, 

 

Nếu bạn đang trong trường học, đặc biệt là những ngành đòi hỏi tương tác cao như y khoa, dược khoa, hay thậm chí business… hãy nhớ: 

Đừng để sự thụ động khiến bạn trở thành vô hình, vì đôi khi, Being seen is just as important as being smart!  (Việc được nhìn thấy cũng quan trọng như việc thông minh). 

 

Hãy comment “yes” nếu bài viết hữu ích cho bạn. 

 

Nếu bạn muốn nhận được email cập nhật thông tin và bài viết mới từ mình, hãy đăng ký để nhận email từ mình tại đây nhé. 

 

Dr. Christina Nguyen 

Phoenix Medical Academy 

TRỞ THÀNH BÁC SĨ TẠI MỸ

Bạn muốn học cách giao tiếp với bệnh nhân bằng Tiếng Anh theo chuẩn Y khoa Mỹ, tìm hiểu thêm về những tư duy và kỹ năng cần thiết để thành công trong ngành Y tại Mỹ, hoặc biết thêm về cuộc sống của một bác sĩ tại Mỹ?

TRỞ THÀNH BÁC SĨ TẠI MỸ

Bạn muốn học cách giao tiếp với bệnh nhân bằng Tiếng Anh theo chuẩn Y khoa Mỹ, tìm hiểu thêm về những tư duy và kỹ năng cần thiết để thành công trong ngành Y tại Mỹ, hoặc biết thêm về cuộc sống của một bác sĩ tại Mỹ?

Bạn thấy bài viết ý nghĩa, hãy chia sẻ cho mọi người cùng biết nhé!

Để lại một bình luận

 Dr. Christina Nguyễn
Bác Sĩ Gia Đình tại Mỹ

Cách đây nhiều năm, khi mình ngồi viết bài luận đăng ký học bổng của Bill Gates, mình đã viết …(đọc thêm)

Nhận bài viết mới qua Email