Mỗi tháng mình lại có dịp hướng dẫn các em sinh viên Y mới. Nhìn thấy sự e dè, lo sợ, cũng như lúng túng của các em khiến mình nhớ lại bản thân mình ngày trước.
Mình từng cảm thấy sốc khi từ một học sinh giỏi vô cùng tự tin cho đến khi vào trường Y thì dường như ai cũng giỏi hơn mình.
Mình từng cảm thấy tủi thân và oán trách số phận vì gia cảnh không được tốt như các bạn. Mình đổ lỗi cho hoàn cảnh...
Mình còn nhớ lần đầu tiên mình được vào hỏi bệnh và khám cho bệnh nhân. Lúc đó mình cảm thấy rất run vì không biết bệnh nhân sẽ có thái độ như thế nào, vui vẻ hay khó chịu, không biết mình nói Tiếng Anh bệnh nhân nghe có được không, rồi họ có kỳ thị mình hay không.
Mình cũng lo lắng không biết mình nói chuyện có bị lủng củng hay vô tình làm phật ý bệnh nhân hay không...
Có bạn thì làm cộng tác viên cho các trung tâm dạy Tiếng Anh, có bạn làm cộng tác viên cho các tổ chức phi lợi nhuận.
Một điều các bạn chia sẻ khiến mình cảm thấy bức xúc đó là các bạn làm hoàn toàn không có lương...
Và điều đáng buồn hơn nữa là các bạn chia sẻ với mình điều này với một sự TỰ HÀO.
Điều này khiến mình cảm thấy...