Đã có lúc mình từng nghĩ rằng mình sẽ không lập gia đình, chỉ ở vậy, muốn làm gì thì làm, không cần đến một người đàn ông bên mình.
Nhưng sau này mình đổi ý và thấy rằng mình cũng muốn có một người để nương tựa.
Một người để cùng mình ăn mừng lúc mình tốt nghiệp trường Y, tốt nghiệp nội trú, hay có được công việc đầu tiên là bác sĩ tại Mỹ.
Một người để mình than phiền về những chuyện bực mình.
Một người là bờ vai cho mình tựa vào những lúc mình cảm thấy mệt mỏi.
Và thực tế là mình cũng có nơi nương tựa mười mấy năm qua...
Từ nhỏ mình đã nghe các cô các chị nói rằng, “Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng.” Rồi trong thơ ca lại có câu “Thương phận con gái mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.” Mình cảm thấy thương cho phụ nữ quá. Và cũng cảm thấy áp lực. Áp lực phải lựa đúng chồng. Nếu lỡ lựa sai thì khổ, thì cuộc đời coi như bỏ. Đã có lúc mình ước gì mình sinh ra là một người đàn ông, thay vì là một người phụ nữ. Mình thấy làm phụ nữ sao mà thiệt thòi đủ điều...