Hôm nay và đến hết cuối tuần này mỗi năm phải nói là dịp mua sắm lớn nhất tại Mỹ.
Và ngoài sản phẩm như áo quần, đồ đạc thì còn có các khóa học online cũng đang khuyến mãi rất lớn.
Chỉ cần lướt facebook một chút là đã thấy quá trời khóa học được quảng cáo với nhiều lời chào mời rất hấp dẫn.
Mình cũng bấm vào một số và đọc qua, và mấy lần xém chút đã mua...
3 BÀI HỌC VỀ YÊU THƯƠNG BẢN THÂN ĐÚNG CÁCH
Vậy là 2022 đã khép lại.
Năm nay mình không viết nhiều như năm ngoái, không đăng video như năm ngoái. Không tổ chức nhiều sự kiện như năm ngoái, cũng không ép bản thân phải làm việc nhiều như năm ngoái.
Đã có lúc những suy nghĩ so sánh với người khác ùa về, khiến mình cảm thấy “tội lỗi” và “thua kém.” Nhưng rồi mình đã nhận ra rằng, năm 2022 quả thật là một năm có ý nghĩa đối với mình, vì mình đã trải qua một cuộc hành trình phát triển nội tâm. Chính nhờ hành trình này mà mình đã có được sự bình an và hạnh phúc hơn trong tâm hồn.
Hôm nay mình muốn chia sẻ với bạn 3 bài học mà mình đã trải qua trong năm vừa rồi về hành trình này...
Không biết bạn có bao giờ tự hỏi là tại sao trong cuộc sống có những người rất thành công đạt được rất nhiều thành tựu và những người khác thì không. Điều gì đã làm nên những sự khác biệt này.
Riêng bản thân mình, mình đã suy nghĩ về câu hỏi này rất là lâu từ lúc mình chỉ là một cô bé mười mấy tuổi. Sinh ra trong một gia đình không phải là khá giả gì, mình luôn có ao ước trong tương lai mình sẽ trở thành một người thành công để có thể lo cho gia đình, cho các con của mình có một cuộc sống tốt đẹp, và có một cuộc sống thành công, hạnh phúc.
Chính vì những khao khát mong muốn được thành công như vậy, mình đã suy nghĩ và đã tìm hiểu rất nhiều với mong muốn biết được sự khác biệt giữa người thành công và những người còn lại...
Cách đây rất nhiều năm, lúc đó mình còn học cấp 3, một lần cô giáo đã hỏi mình rằng, “Em muốn học đại học ở đâu?”
Lúc đó mình hồn nhiên trả lời, “Nếu mà em được học bổng thì em muốn học ở trường ĐH Creighton.”
Cô nói, “Em phải nói là Khi mà em được học bổng.” “When, not if.”
Nói xong cô nở một nụ cười rất trìu mến với mình.
Đến giờ mình vẫn còn nhớ mãi câu nói đó của cô...
Đọc những bài báo viết về bé An mình vô cùng xót xa. Một đứa trẻ tại sao lại có thể chịu những sự đau khổ như thế.
Mình thấy có nhiều bài viết rất hay bàn luận về nhiều khía cạnh của câu chuyện thương tâm này rồi, nên hôm nay mình muốn chia sẻ góc nhìn từ xã hội Mỹ để giúp các bạn hiểu hơn về cách làm việc tại Mỹ...
Đã có lúc mình từng nghĩ rằng mình sẽ không lập gia đình, chỉ ở vậy, muốn làm gì thì làm, không cần đến một người đàn ông bên mình.
Nhưng sau này mình đổi ý và thấy rằng mình cũng muốn có một người để nương tựa.
Một người để cùng mình ăn mừng lúc mình tốt nghiệp trường Y, tốt nghiệp nội trú, hay có được công việc đầu tiên là bác sĩ tại Mỹ.
Một người để mình than phiền về những chuyện bực mình.
Một người là bờ vai cho mình tựa vào những lúc mình cảm thấy mệt mỏi.
Và thực tế là mình cũng có nơi nương tựa mười mấy năm qua...
áng nay thức dậy lên FB mình đọc được khá nhiều bài viết nói về video mới nhất của Sơn Tùng-MTP “There’s no one at all.”
Mình đã lên YT và xem ngay.
Và mình muốn chia sẻ một vài suy nghĩ về video này...
Từ nhỏ mình đã nghe các cô các chị nói rằng, “Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng.” Rồi trong thơ ca lại có câu “Thương phận con gái mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.” Mình cảm thấy thương cho phụ nữ quá. Và cũng cảm thấy áp lực. Áp lực phải lựa đúng chồng. Nếu lỡ lựa sai thì khổ, thì cuộc đời coi như bỏ. Đã có lúc mình ước gì mình sinh ra là một người đàn ông, thay vì là một người phụ nữ. Mình thấy làm phụ nữ sao mà thiệt thòi đủ điều...
Có những phương pháp nào để chúng ta tiếp cận các bệnh nhân có vấn đề về tâm lý?
Làm sao để biết được khi nào thì cần đánh giá nguy cơ t.ự t.ử của một người?
Các giải pháp can thiệp khi phát hiện một bệnh nhân có nguy cơ là gì?
Ai có thể can thiệp?
Can thiệp tại thời điểm nào và bằng cách nào là hợp lý?