
Sống ở Mỹ thì sướng hay khổ?
Nói về chuyện sướng hay khổ, mình nghĩ đó là một câu hỏi rất riêng, rất cá nhân. Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc, về khó khăn, và chẳng ai có thể nói chung cho tất cả. Có người thấy đủ đầy vật chất là sướng, có người lại xem sự gần gũi gia đình, bạn bè mới là niềm vui.
Nên ở đây, mình không đại diện cho ai cả — mình chỉ có thể chia sẻ dựa trên hành trình của bản thân – một người đã sống hơn nửa cuộc đời ở xứ cờ hoa. (Những gì mình kể dưới đây hoàn toàn là trải nghiệm cá nhân, nên có thể sẽ khác với cảm nhận của bạn hay của các anh chị em khác).
Với riêng mình, cuộc sống ở Mỹ là hành trình của những cơ hội.
Mình qua Mỹ khi mới 14 tuổi, cùng mẹ và em gái, không tiền bạc, không quan hệ, không có ai chống lưng. Hồi đó, gia đình mình khó khăn lắm. Một mình mẹ làm công nhân nuôi hai chị em ăn học, nên chuyện đi học đại học với mình lúc ấy như một giấc mơ xa vời, mông lung, chẳng biết có thành hiện thực hay không.
Nhưng rồi, nước Mỹ đã mở ra cho mình những cơ hội mà mình không bao giờ dám nghĩ tới.
Khi học cấp ba ở trường công, mình được học miễn phí hoàn toàn nhờ chính sách giáo dục của Mỹ. Không chỉ vậy, mình còn được ăn trưa miễn phí ở trường và không phải đóng bất kỳ khoản phí nào. Đó thực sự là một sự hỗ trợ rất lớn cho gia đình mình vào thời điểm đó.
Hơn nữa, vào những năm cấp ba đó, mình được tiếp cận với nhiều chương trình giới thiệu về các trường, cũng như hướng dẫn cách nộp đơn xin vào đại học, cách săn học bổng, và cách chuẩn bị cho hành trình học thuật sắp tới.
Một trong những bước ngoặt lớn đã thay đổi cuộc đời mình là khi tham gia chương trình Upward Bound do trường tổ chức. Nhờ chương trình này mà ngay từ lớp 10, lớp 11, mình đã có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống của một sinh viên đại học.
Mình được tham quan khuôn viên các trường, được ở trong các ký túc xá, và sống như một sinh viên thực thụ. Những trải nghiệm này đã giúp mình mở mang đầu óc và hình dung rõ ràng hơn về giấc mơ đại học.
Quan trọng hơn, nhờ tham gia chương trình mà mình đã gặp được những người mentor tuyệt vời. Họ luôn sẵn sàng hỗ trợ, chia sẻ thông tin về các học bổng và hướng dẫn mình cách nộp đơn hiệu quả. Chính nhờ sự giúp đỡ đó mà mình đã may mắn nhận được học bổng toàn phần từ quỹ học bổng danh giá của Bill Gates.
Học bổng này không chỉ giúp mình trang trải học phí mà còn hỗ trợ chi phí sinh hoạt, sách vở, máy tính và đồ dùng học tập, giúp mình bước chân vào đại học mà không phải lo lắng về gánh nặng tài chính.
Đến khi vào đại học, mình may mắn được theo học tại một trường đại học tư thục danh tiếng ở Mỹ. Ngôi trường này không chỉ mạnh về học thuật mà còn mạnh về các chương trình chuyên sâu như pre-med, pre-dental, và pre-pharmacy, dành cho những ai muốn theo đuổi ngành y.
Nhờ nền tảng vững chắc và sự hỗ trợ từ nhà trường mà mình đã có quá trình chuẩn bị khá suôn sẻ để nộp đơn vào trường y và may mắn thành công ngay trong năm đầu tiên.
Ngoài kiến thức chuyên môn, ngôi trường này còn cho mình cơ hội kết nối với những người bạn đến từ tầng lớp trung lưu và thượng lưu ở Mỹ. Hầu hết sinh viên ở đây đều có điều kiện kinh tế, học thức và tư duy rất tốt.
Chỉ một số ít như mình, đến từ những gia đình thu nhập thấp hơn và có mặt ở đây nhờ học bổng. Việc làm quen và học hỏi từ những người bạn này đã giúp mình mở rộng tầm nhìn, cũng như vòng tròn quan hệ và trưởng thành hơn rất nhiều.
Sau bốn năm đại học, mình cũng may mắn có cơ hội để học y và nhận được một học bổng để học y khoa. Mặc dù khác với học bổng của Bill Gates, học bổng này không đủ để trang trải toàn bộ chi phí suốt 4 năm nhưng nó đã giúp mình giảm bớt gánh nặng tài chính một cách đáng kể, nhất là khi học phí trường y ở Mỹ vô cùng đắt đỏ.
(Hơn chục năm trước, khi mình ra trường, ai cũng nợ ~$200K-300K là chuyện rất bình thường).
Đây cũng là một điều nữa mà mình vô cùng biết ơn khi Nhà nước, Chính phủ Mỹ chăm lo, tạo điều kiện cho các bạn sinh viên (trong đó có mình) có thể vay tiền và tiếp cận với các chương trình giáo dục tốt hơn.
Sau khi hoàn thành chương trình y khoa, mình bước vào 3 năm nội trú. Trong 3 năm đó, mình hoàn toàn không phải đóng tiền học hay bất kỳ khoản phí đào tạo nào mà ngược lại, mình còn được trả lương, được cung cấp bảo hiểm sức khỏe, và nhận rất nhiều đãi ngộ khác như một người đi làm bình thường.
Mặc dù tiền lương trong những năm nội trú không giúp mình dư dả nhiều nhưng cũng đủ để mình trang trải cuộc sống mà không phải vay thêm nợ hay làm phiền gia đình.
Sau khi trở thành bác sĩ chính thức, mình có một mức thu nhập ổn định và khá hơn trước rất nhiều, bên cạnh đó là sự nghiệp vững chãi, và quan trọng nhất là sự tự do để sống cuộc đời theo cách mình muốn.
Nói tóm lại, cuộc sống của mình ở Mỹ có sướng hay không?
Với mình, dù ở Mỹ hay ở Việt Nam, mỗi nơi đều có những khó khăn và niềm vui riêng. Không nơi nào là thiên đường, và cũng chẳng nơi nào là địa ngục. Nhưng sướng là khi có cơ hội. Và nước Mỹ đã cho mình rất nhiều – từ giáo dục, học bổng, cho đến công việc và phát triển cá nhân.
Tất nhiên, ở đâu cũng có khó khăn. Hồi mới qua Mỹ, rào cản ngôn ngữ, sự khác biệt văn hóa, cảm giác lạc lõng khi không có người thân bên cạnh — mình đều đã trải qua. Nhưng nhờ những cơ hội mà nước Mỹ mang lại, mình mới có thể đứng được như hôm nay.
Về Việt Nam, vì mình rời đi khi còn quá trẻ, mình chưa có nhiều trải nghiệm để so sánh. Nhận thức của mình lúc đó cũng chưa hoàn thiện để hiểu hết cuộc sống ở quê nhà, hơn nữa, qua hơn 20 năm, cuộc sống cũng đã thay đổi rất nhiều.
Vì vậy, mình không thể nói sống ở Mỹ sướng hơn hay khổ hơn Việt Nam. Mình chỉ biết rằng mình vô cùng cảm kích những gì nước Mỹ đã mang lại cho mình và gia đình.
Biết ơn vì đã cho mình một nền giáo dục tốt.
Biết ơn vì đã có những người thầy, người bạn, người mentor sẵn sàng dang tay giúp đỡ mình lên.
Biết ơn vì từ một cô bé nhập cư 14 tuổi, tiếng Anh bập bẹ, không tiền bạc, không quan hệ, mình đã có thể học đại học, trở thành bác sĩ, và xây dựng một cuộc sống mà trước đây trong mơ mình cũng không dám nghĩ tới.
Cuối cùng, nếu bạn cũng đang trên hành trình tìm kiếm giấc mơ ở một vùng đất mới, mình mong bạn cũng sẽ tìm được những cơ hội riêng, như cách mà nước Mỹ đã từng mở ra cho mình.
Hãy comment “yes” nếu bạn thích bài viết nhé.
(Bài viết dựa trên trải nghiệm cá nhân, không áp dụng cho mọi trường hợp. Chúc bạn tìm được con đường phù hợp với mình!)